Luân Tâm

41. tình cuội

Giật mình nóng trước lạnh sau
Tóc bay râu rụng đạo bào chưa xong
Lên trăng xuống gió lộn sòng
Trung thu bóng rã nát lòng cố hương

Đá nứt núi già rụng hết răng
Cây đa trốc gốc Cuội lên trăng
Nửa khờ đau quá nhìn quên khóc
Nước mắt ngược dòng đâu cần khăn?
Chiều tàn không giữ chút bình an
Chàng lo hái thuốc thiếp bệnh chàng
Lá đa rụng mãi vùng oan trái
Khổ dấu trùn bò như chấm than
Tình nửa cao xanh nửa thấp tè
Vườn buồn trầu cũng bị cau chê
Hằng Nga đẹp quá lòng như đá
Cuội nhớ người xưa muốn trở về
Không có cải trời chỉ đường lui
Ngày tháng đen như vết lọ nồi
Thương chồng quá lỡ lời chồng dặn
No quá tò mò phải lẻ loi!
Muốn quá cũng không nối chỉ hồng
Người trên kẻ dưới có như không
Một năm được mấy ngày nhìn rõ
Thì cũng cầm bằng nước đổ sông!
Dở khóc dở cười dở khùng điên
Ngày xưa cũng đã không ngồi yên
Bây giờ không thể chờ mây rước
Cũng muốn đánh liều thử số hên
Ngửa mặt trông hoài phấn mưa tan
Nốt ruồi duyên đẻ bao tàn nhang
Chợt nghe trâu rống đồng không lúa
Đang bị đòn đau vì kiếm ăn
Chim vịt kêu chiều quốc hoá gà
Phi thuyền kỳ ngộ lạc đường hoa
Nghìn sau nghìn trước ai tình cuội
Đổ lỗi vợ mình ôm gốc đa...
Luân Tâm

 
MD 03/21/06

Được bạn: vdn 10.4.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "41. tình cuội"